Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Thăm bệnh (Phần 5)

    ...Trước giờ phẫu thuật, bác sĩ cần làm một số thủ tục, gồm cả nói rõ cho gia đình bệnh nhân biết sẽ mổ như thế nào, những biến chứng có thể xảy ra, v.v... nên gọi người thân vào phòng trực để nói chuyện. Tôi cũng len lén theo sau nghe ngóng.
    ...Dì L. vào phòng, bác sĩ T. mắng liền là tại sao không báo tình hình cho bác sĩ ? Rằng sao lại để nặng như vậy ? Sao lại đưa bệnh nhân sang bệnh viện MĐ, bộ ở đây không chữa được hả ?
Dì L. nói là bệnh nhân nằm đây mấy ngày rồi mà có bác sĩ tới nhưng nói cứ nằm chờ theo dõi. Bác sĩ T. quát lại là bệnh nhân tình trạng nặng vậy phải báo ngay chứ ? Rồi ông lật hồ sơ bệnh án ra và nói "Đây nè ! Có ai ghi gì trong này đâu ?" Dì L. nói là vì cũng không rành, đâu biết nặng nhẹ ra sao mà báo... Một cô y tá ngồi gần đó nói lớn tiếng "Bệnh cũng có tiến triển nặng nhẹ chứ, sao mà nói không biết ?". Dì L. im lặng vài giây rồi nói lời xin lỗi bác sĩ gì gì đó. (Ừ...thì...Xin lỗi đi cho nó lành, dù gì mình cũng cần họ, nhỉ ?)
     Sau ít phút nghe bác sĩ "dọa" rằng sẽ thông một hậu môn giả ra bên hông cho bệnh nhân, hai dì cháu nín thinh ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa phòng, dì L. nói : "Làm từ thiện mà còn bị chửi thì giờ bị bác sĩ chửi nữa cũng đâu có sao. Quen rồi !" Hai dì cháu nhìn nhau cười hài hước, dí dỏm ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét