Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Đi chùa

Mùng 1 tháng Chạp, sáng ngày trời se lạnh, hai mẹ con đèo nhau đi chùa. Ừm...Thì đi chùa. Hôm nay mình đến chùa không phải để ăn cơm chay, cũng không đến tụng kinh, cũng không đến để van vái, cầu xin gì ráo. Đơn giản là đi chùa vậy thôi.


 
Chùa mới xây dựng lại trông thật to và đẹp,  màu sơn vách chùa tuy vàng nhưng không sặc sỡ, mặc dù kiểu ngói âm dương quen thuộc đã bị thay thế nhưng ngói mới lợp màu xanh kiểu gốm cổ cũng gợi nhớ cảnh chùa xưa, các chỗ mái cong trên nóc chùa có hình hoa sen thay vì hình rồng vàng uốn lượn như một số ngôi chùa được xây mới trong thời gian gần đây. Trông chùa có nét thanh tịnh, trang nghiêm. 


 Phía sau chùa, hòa thượng trụ trì cũng đã cho xây thêm một số nhà sàn mái lá- có thể gọi là "Thiền đường"-để tiếp khách. Hôm nay chùa vắng, không có cảnh các thầy trong bộ áo vàng hiền từ, chậm rãi vừa bước đi vừa niệm Phật, không có cảnh người lạ người quen nói cười nhộn nhịp, không có cảnh ai đó chạy qua chạy lại như vội vàng lo làm Phật sự. Chỉ có thầy trò ngồi bên nhau vừa uống trà, vừa đàm đạo, nói chuyện xưa, chuyện nay, chuyện đạo, đời...rồi cười nhẹ nhàng, hoan hỷ. Bấy lâu không gặp, nay thấy thầy trụ trì vẫn mạnh khỏe, phong thái bậc tu hành vẫn hiện lên hồng hào như ngày nào. Mình lấy làm hoan hỷ. Nghe thầy kể về vị tổ khai sơn của chùa năm xưa buông hạ đồ đao, quyết chí tu hành mình ngẫm thấy chẳng có gì là trễ mà cũng chẳng phải đợi khi nào, chỉ cần buông xả là lập tức thành Phật. Rồi câu chuyện này kết thúc, câu chuyện khác lại nối tiếp. Ngồi trong nhà nhìn ra là vườn cây, thỉnh thoảng nghe có tiếng nước chảy róc rách từ con mương bên cạnh, không khí dường như có gì đó thật yên bình, trầm mặc, chuyện đời trong lòng như theo tiếng nước chảy trôi đi đâu mất. Mình nghĩ thế này mới đúng là đi chùa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét